Từ Busan về Seoul, bọn mình tiếp tục sử dụng tàu KTX (Tàu KTX-032 – Khởi hành từ Busan lúc 12:30). Việc di chuyển bằng KTX ở Busan cũng tương tự Seoul, không gặp nhiều khó khăn. Bọn mình chỉ cần di chuyển ra ga Busan sau đó đi theo các bảng chỉ dẫn để ra tàu. Lưu ý: các loại tàu KTX di chuyển rất đúng giờ, vé 12:30 nghĩa là 12:30 tàu sẽ chạy. Do đó bạn nên yên vị trên tàu trước đó từ 10-15p.
Từ ga Seoul về khách sạn, bọn mình chọn đi xe Bus sẽ tiện hơn đi tàu điện do có hành lý. Ở ga Seoul sẽ có một khu vực trung chuyển dành cho các tuyến Bus ngay phía trước. Đừng quên sử dụng Naver Map. Ứng dụng này sẽ hướng dẫn chi tiết cách di chuyển, đi bộ bao nhiêu m, bắt tuyến nào, màu gì. Nên hãy yên tâm, chỉ cần cầm thẻ T-money là đủ.
Trên xe Bus sẽ đọc tên các trạm dừng, trước khi tới trạm bạn có thể nhấn vào một nút đỏ được bố trí sẵn trên xe để báo dừng ở trạm kế tiếp. Lúc đầu mình sợ lạc đường nên mở Map lên định vị xem xe di chuyển gần tới khu khách sạn không. Cho chắc ăn, sợ bị đi lố.
Khách sạn mình đặt tên: DM Hotel ở khu Dongmyo.
Cảm quan khi mới tới thì khu vực mình ở gần chợ trời Dongmyo rất sầm uất, tấp nập. Phòng khách sạn nhỏ hơn ở Busan, khá chật. Tuy nhiên cũng rất sạch sẽ, gọn gàng, tiện nghi. Ngay đầu hẻm khách sạn là bến xe Bus. Đi một đoạn ngắn thì có bến tàu điện. Xung quanh có GS25, 7Eleven, siêu thị bình dân. Nhìn chung đầy đủ không thiếu thứ gì lại còn tiện di chuyển.
Còn có một điểm về khách sạn khi tới Hàn Quốc mình rất thích đó là checkout cực nhanh. Chỉ cần báo phòng, họ kiểm tra thông tin là xong. Không thấy có bước kiểm đếm đồ đạc, tầm 2-3p là checkout xong.
Điểm qua một chút về chợ trời Dongmyo thì đúng như tên gọi. Ở đây bán đồ cũ, trên trời dưới biển, cái gì cũng có: Từ quần áo, đồng hồ, ví bóp, giày dép, túi xách, đồ ăn đến cả… đồ lót. Bạn nào tín đồ 2hand thì đây là thiên đường.
Gần khách sạn có 1 cái siêu thị bình dân, từ lúc vô đây mua được hộp dâu tây giá 5,000KRW (Cỡ 100k VND) mà to bự, đầy đặn thì ngày nào hai đứa cũng mua về ăn cho đã (Hôm nào giảm giá còn 4,000KRW). Nho đen không hạt, nho xanh cũng tầm giá đó. Lê Hàn thì giá còn rẻ mạt hơn, nhưng mình không ham loại này. Giá lê chắc chỉ cỡ 1/3 giá ở VN. Nên mình thấy cứ vô chợ hoặc siêu thị local mà mua trái cây ăn thì rất ổn.
Tối hôm đó, hai đi ra khu Myeongdong để ăn tối. Đúng như thiên hạ đồn đại, chỗ này là khu mua bán ăn chơi tấp nập cho giới trẻ (Như kiểu mấy khu Tạ Hiện, Bùi Viện bên mình nhưng không ầm ĩ như vậy). Dĩ nhiên giá cả các mặt hàng ở đây cũng khá đắt đỏ.
Tên nhà hàng: Myeongdong Kyoja Main Store.
Nói sơ qua: Nhà hàng có lịch sử từ năm 1966 và đã 7 năm liền được nằm trong danh sách giải thưởng Bib Gourmand – Michelin.
Ở đây lại tiếp tục xếp hàng, mặc dù rất đông khách nhưng việc xếp hàng rất trật tự và mau lẹ.
Bọn mình chọn 2 món là kalguksu (mì thịt) và mandu (bánh hấp kiểu sủi cảo gì đó). Ăn ngon thật, vị thịt và nước mì thơm ngọt. Kiểu ngọt tự nhiên. Kimchi ăn cùng cay cay và đúng vị Hàn thì phải, ngon hơn kimchi dưới Busan. Nói chung quán này vào danh sách Michelin cũng không phải không có lý do. Nên bạn nào đến Myeongdong nên thử qua. Giá cũng rẻ 2 người hết 22k KRW (cỡ 450k).
Tối đó trời mưa nhỏ, hai đứa đội mưa đi bộ ghé thăm nhà thờ Myeongdong một lúc rồi sau đó bắt xe Bus về khách sạn nghỉ ngơi sau một ngày di chuyển khá dài.